cuộc đời của Hero nè mấy bac':Cách đây không lâu, ở một nơi nào đó tại Hàn Quốc, một chàng trai 15 tuổi đã chào tạm biệt thành phố nơi mình sinh ra, khăn gói một ít đồ đạc, chào tạm biệt 8 người chị gái và hai đấng sinh thành - những người rất yêu thương anh để lên tàu tới Seoul. Gia đình anh đã khóc trước hình ảnh anh quay lưng ra đi, chàng trai nghe tiếng khóc của những người anh yêu thương giành cho mình, nhưng anh sợ phải quay lại nhìn họ, vì anh biết nếu anh quay lại, anh sẽ không có can đảm để bước đi, nhưng anh không muốn phải từ bỏ giấc mơ của mình, vả lại anh cũng không muốn gia đình thấy những giọt nước mắt của mình. Và chỉ như thế, với một chiếc áo khoác mỏng manh trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, vì giấc mơ của mình, chàng trai đã rời khỏi quê hương mình lần đầu tiên trong 15 năm, tới một thành phố mà anh chỉ có thể thấy trong những giấc mơ.
Cuối cùng, chiếc tàu cũng đã dừng lại, chàng trai bước xuống tàu, anh nhìn vào cái thành phố lạ lẫm, thú vị với những con đường bận rộn lộng lẫy và những ánh đèn quảng cáo, anh chưa bao giờ thấy những thứ đó trước đây. Anh cảm thấy trái tim mình như đang chùng xuống vì nó là một gánh nặng quá lớn. Thật sự…anh có thật sự tìm được chỗ cho mình ở một thành phố như thế này không? Chàng trai lưỡng lự, sự quyết tâm của anh đang bị lung lay.
Nhưng, giấc mơ trong trái tim anh không thể bị vùi dập, nếu anh chỉ trở về nhà như thế này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho sự nhu nhược yếu đuối của bản thân mình, vì thế, dù không có sự giúp đỡ của ai, chàng trai đã tự mình tìm được một căn hộ nhỏ như một lon cá hộp.. và gọi đó là nhà.
SM Entertainment, công ty giải trí lớn nhất lúc này đang tổ chức cuộc thi “Singing contest” lần thứ hai, chàng trai đã tới, ở đại sảnh, anh nhìn thấy rất nhiều chàng trai khác cũng giống mình, hy vọng được chọn ra sau cuộc thi để được trở thành những ca sĩ nổi tiếng. Tất cả bọn họ đều ăn mặc rất đẹp, họ mặc những bộ đồ model nhất, với những chiếc tai nghe MP3 gắn trên tai họ. Chàng trai nhìn xuống chiếc áo thun và bộ quần jean đơn giản của mình, anh cảm thấy dường như mình đã thua mất một nửa trong cuộc chiến cam go này rồi.
Anh là thí sinh thứ 12, khi anh bước vào phòng thi, ở đó có 5 vị giám khảo với gương mặt lạnh lùng và vô cảm. Anh đã rất run, đến nỗi một vị giám khảo phải yêu cầu anh mở miệng ra và hát.
Và như thế, giọng hát của anh đã làm rung động tất cả mọi người trong phòng. Giọng hát đó, gần như là thuần khiết nhất, mỏng manh nhất mà họ chưa từng được nghe. Khi bạn nghe giọng hát của anh ấy, bạn không thể cưỡng lại được cảm giác buồn bã và những cảm xúc sâu lắng. Cho dù như vậy, bạn vẫn muốn tiếp tục lắng nghe giọng hát của anh ấy,mãi mãi và mãi mãi,chỉ cần được chìm đắm trong giọng hát của anh ấy. Nhưng thật sự thì giọng của anh ấy quá mỏng manh, quá yếu.
Lý do mà chàng trai đã giành chiến thắng trong cuộc thi là vì gương mặt không chút tì vết của anh, làn da hoàn hảo, lông mi dài, nét mặt thanh tú hơn bất cứ cô gái nào,đôi mắt ướt to đen,đôi môi bĩu ra hờn dỗi và làn da trắng còn hơn cả tuyết.Họ nói rằng gương mặt của anh được sinh ra để trờ thành nổi tiếng.
Anh ấy được SM mời ký một hợp đồng đồng 7 năm,2 năm huấn luyện, anh ấy ấy phải tự trả tiền cho tất cả giờ học nhạc,học nhảy cũng như các lớp học khác của mình.Sau 5 năm anh ấy sẽ thật sự trở thành người của ngành giải trí, nhìn thấy bản thân mình đã rất gần với giấc mơ, chàng trai ký vào bản hợp đồng, biết rằng trong vòng 2 năm sắp tới, cuộc đời của anh sẽ vô cùng khó khăn, khó hơn bất cứ những gì anh đã trải qua, nhưng đó là giấc mơ của anh, và anh sẽ không bao giờ từ bỏ nó.
Thế là anh bắt đầu hai năm"giết người"ấy,anh biết gia đình mình không khá giả, nên anh chẳng bao giờ hỏi xin cha mẹ bất cứ một đồng nào. Mỗi ngày anh quanh quẩn giữa 3 công việc khác nhau. Khi mọi người khác đều đang say ngủ, nhà in sẽ quẳng tới một chồng báo nặng gần bằng anh, anh leo lên một chiếc xe đạp cũ kỹ và bắt đầu giao những tờ báo ấy tới từng nhà. Vào buổi chiều anh phi từ công trường này sang công trường khác để làm nhưng công việc tạm bợ. Khuôn mặt thanh tú ấy bị vùi trong hang tấn xi măng và bụi bặm, anh ấy thậm chí còn phải giả giọng dễ thương để lấy lòng mấy ông chủ T__T Sau những buổi luyện thanh sau buổi chiều, để tiết kiệm vài dollars, anh ấy phải đi bộ suốt ba tiếng đồng hồ để tới nhà hàng nơi anh làm phục vụ, lặng lẽ làm việc, lặng lẽ chịu đựng những thứ mà một người ở tuổi 15 đáng ra không bao giờ biết đến.Anh ấy lặng lẽ làm những công việc ấy để sống qua hai năm khó khăn ấy. Tất cả chỉ để cho cái ngày mà anh được bao bọc bởi những ánh hào quang.
Chàng trai làm tất cả những gì có thể, nhưng anh vẫn không thể kiếm đủ 3 bữa một ngày. Mỗi lần anh ấy được lãnh lương, việc đầu tiên anh làm là trả tiền cho những buổi học của mình, ngay cả khi phần còn lại chẳng đủ cho anh mua chút thức ăn hay bất cứ bộ quần áo nào. Cuối cùng cho đến một ngày,chàng trai nhận ra mình chẳng còn một đồng nào để mua đồ ăn, anh đã nhịn đói 2 ngày liền, người anh yếu tới nỗi chẳng thể bước đi nổi,nhưng anh vẫn còn tiền học phải trả,vì thế anh vẫn cố lê thân đi làm.Tối đó,khi anh đang lau bàn ở nhà hàng,anh nhìn thấy một vị khách để thừa hơn nửa tô mì,nó vẫn còn nóng,anh không thể cưỡng lại cái đói được nữa, đôi tay của anh đang run rẩy… anh ấy nhặt chiếc muỗng lên và bắt đầu ăn số mì thừa. Anh tự hỏi sao nó lại có vị mặn như vậy…và anh nhận ra đó là nước mắt của chính mình…đã rơi vào trong tô mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Vào một ngày,chàng trai bị bệnh,anh bị sốt rất cao, anh ấy nằm trong căn hộ nhỏ bé của mình suốt 3 ngày,cảm ơn chúa anh đã trả tiền học rồi, nhưng anh bị hụt mất 3 ngày lương,thế là một lần nữa, chàng trai đành lê cái thân hình mảnh khảnh của mình,đi bộ suốt ba tiếng để đến với công việc ở nhà hàng.
Trên đường trở về, anh nhìn thấy một trạm hiến máu,dạ dày của anh đang rền rỉ, chàng trai một lần nữa làm một chuyện mà anh không hề muốn.Anh bước vào trong…sau một tiếng đồng hồ, anh ấy trờ ra với một vài hoá đơn trong tay,lê thân người kiệt quệ của mình tới cừahàng mua bịch bánh quy rẻ nhất ở nhất ở đó.
Cuối cùng anh ấy cũng qua được hai năm gian khổ,anh ấy được chọn vào một nhóm năm người,công ty đã tuyên bố đây có thể là một trong những nhóm vĩ đại nhất mọi thời đại.Mặc dù cả năm chàng trai đều rất khác nhau, nhưng công ty tin rằng, nếu họ kết hợp với nhau, họ sẽ là một nhóm hoàn hảo. Chàng trai nghĩ rằng anh thật may mắn khi được chọn vào một nhóm như thế. Cùng lúc đó, là người lớn tuổi nhất, anh tự nhiên có được bốn cậu “em trai” rất yêu quý mình.
Khi họ phát hành dĩa đơn đầu tiên của mình,mặc dù lúc đó chỉ có 2 bài hát, họ đã vượt lên dẫn đầu các bảng xếp hạng ở Hàn Quốc, và cũng đồng thời phá luôn cái tiền lệ là đĩa đơn không bao giờ được bán chạy ở Hàn Quốc, chàng trai cuối cùng cũng đã nếm được vị ngọt của sự thành công, và khi anh ấy nhìn thấy nhiều và nhiều thư của fan hơn nữa, anh ấy biết rằng hai năm qua thật sự rất xứng đáng.
Nhưng không có điều gì là hoàn hảo,những điều tốt đẹp vốn dĩ rất ngắn ngủi, nói đúng hơn là rất tàn nhẫn. Lần đầu tiên họ tổ chức họp fan, những người tới họp đều là fan của các thành viên khác, nhìn những hàng người xếp trước mặt họ, thậm chí còn không có ma nào trước mặt anh, anh đã muốn thét lên và khóc. Các nhân viên hậu trường không muốn làm cho mọi việc trở nên quá kỳ quặc,vì thế họ đẩy một vài fan tới trước mặt anh.Chàng trai cố nén nỗi buồn,cố gắng bắt chuyện với một fan nữ.Nhưng fan đó chỉ lạnh lùng phán“Tôi chỉ bị ép đứng đây thôi, tôi còn không ưa anh nữa là”Trái tim anh như vỡ nát một lần nữa. Nhưng anh đã không khóc, anh cắn chặt môi mình đến chảy máu, nhưng anh không muốn khóc trước mặt ai cả.Đặc biệt là với bản thân mình. Chàng trai không hiểu tại sao các fan không ưa mình, nhưng điều mà anh không hề biết là các fan của anh đang đợi ở ngoài toà nhà vì phòng họp đã quá đầy…Trái tim của họ cũng tan nát chung với nỗi niềm của anh.
Một lần anh phát hiện ra trên mạng là không phải những khác không ưa anh hay anh đã làm gì sai mà là vì anh quá đẹp… ngay cả con gái cũng phải ganh tị… đọc những câu nói sai chính tả ngu ngốc đó, chàng trai cười thầm.Anh không bao giờ bỏ cuộc, mỗi ngày anh đều mang bộ mặt tươi cuời chân thật của mình trước công chúng, mong mỏi và cầu nguyện rằng những người khác sẽ nhìn ra con người thật của anh ấy, nghe giọng hát của anh ấy.Nhưng anh càng cố gắng,anh càng cảm thấy thêm nhiều áp lực. Mỗi khi anh phạm phải một sai lầm nào đó khi diễn, nó càng làm cho anh cảm thấy sợ, sợ rằng những người khác sẽ ghét anh hơn vì nó.Vì thế từng chút từng chút một,chàng trai dần dần trở nên ít cười hơn trước camera,thận trọng hơn trong từng hành động lời nói của mình.
Nhưng chính điều đó,các fans lại chat với nhau rằng anh chỉ đang giả vờ tỏ ra cool thôi,vì thế công ty đã suy xét đến việc thay anh ra khỏi nhóm.Anh đã thật sự rất sợ,anh không muốn rời khỏi nơi này,nơi mà đối với anh giống như căn nhà thứ hai vậy,nhưng anh biết,anh chỉ là 1 “công cụ” kiếm ra tiền của công ty,nếu những người phán xét chán cái “công cụ” này, vậy thì công ty đương nhiên phải thay nó ra để thế cái mới vào.
Anh ấy đã không bị thay thế,anh được biết rằng các fans của anh đã lang thang trên các con đường,cầu xin công ty giữ anh lại trong nhóm. Và maknae của nhóm(maknae mình ko hỉu là cái gì,chắc là em út hử?) Changmin , mặc dù bị công ty cấm làm thế, đã cầu xin trước camera, bảo rằng nếu công ty đuổi anh đi,thì Changmin sẽ xé hợp đồng trở về làm một học sinh trung học bình thường.
Chàng trai đã khóc,anh biết rằng tất cả mọi người trong nhóm đều có tình yêu cho âm nhạc,Changmin-người trẻ tuổi nhất nhóm,cũng giống như anh,phải trải qua rất nhiều khó khăn để có được những thành quả ngày hôm nay. Chàng trai mừng vì anh có nhiều hơn cả anh mong đợi, anh bắt đầu cố gắng thật nhiều, thật nhiều hơn nữa, để trả ơn cho các fans của mình,và anh cũng muốn cho các fans đã yêu quý anh ấy thấy những mặt tốt nhất.Suốt các concerts,chàng trai luôn nhìn xuống khán giả, đạo diễn đã nói rằng lúc anh hát trông rất mắc cười, chàng trai đã trả lời rằng đúng là tốt hơn nếu ca sĩ chỉ nhìn về 1 điểm khi hát,nhưng anh không thể làm thế, vì anh ấy muốn nhìn thấy mặt của từng fan ở đó,cho dù hình chụp anh ấy lúc ấy có xấu,anh ấy cũng chẳng quan tâm.
Trong một lần tập nhảy,chàng trai bị ngã.Anh ấy nghĩ rằng bị ngã khi luyện tập là chuyện bình thường thôi, nhưng lần này anh không thể đứng dậy được,đầu gối của anh đau như điên,anh lúng túng và bắt đầu khập khiễng tới chỗ góc phòng.Trưởng nhóm,Yunho,không nói một lời nào, vác anh lên vai và đưa anh tới bệnh viện gần nhất. Ngay khi cửa phòng cấp cứu vừa đóng,chàng trai nhìn thấy 4 bóng người quen thuộc đang ở mặt kia của cánh cửa, lo lắng cho anh, cầu nguyện cho anh.
Bác sĩ nói rằng đầu gối chân phải của anh bị tổn tương khá nặng, anh cần phải mổ càng sớm càng tốt và đây là cuộc phẫu thuật quan trọng nên anh cần phải nghỉ ngơi trong một thồi gian dài, nhưng chàng trai từ chối.Ngày thứ hai sau khi phẫu thuật,anh đã tới sân vận động Seoul Olympic với các thành viên còn lại,theo đúng như lịch trình của anh, gặp các fans của mình.Trước buổi meeting, Yunho đã ở suốt bên cạnh anh,không rời khỏi anh dù chỉ một giây.Suốt buổi họp fan,họ hỏi Changmin muốn có điều gì cho năm mới,câu trả lời của Changmin là “Em ước cho hyung mau khoẻ”
Chàng trai rất ghét phải khóc,anh cúi xuống, cố gắng hết sức để ngăn nước mắt mình chảy xuống,cuối cùng anh nhìn xuống các fans,anh thấy họ khóc vì anh,trái tim anh tan nát,anh cầm lấy micro và nói:“Tôi không đau chút nào đâu, thật đấy, xin mọi người đừng khóc vì tôi,hãy gặp mặt nhau bằng nụ cười nhé,được không?”đây là lần đầu tiên chàng trai nói dối mọi người,đó là thời điểm trong vòng 24 giờ saucuộc phẫu thuật,làm sao mà không đau đuợc?Nhưng anh ấy vẫn chịu đựng, vì tình yêu mà anh ấy dành cho các fans.
Cuối cùng anh ấy cũng bình phục, anh ăn mừng với các bạn của mình, khi trên đường lái xe về nhà, anh đã bị cảnh sát bắt vì tội say rượu lái xe. Yunho đã tới đồn cảnh sát đón anh mà không thèm nói một lời, nhưng chàng trai biết anh đã làm Yunho và các thành viên khác thất vọng.
Chàng trai đã bị công ty đóng băng trong vòng 2 tuần,anh biết rằng đây là hình phạt nhẹ nhất dành cho hành động ngu ngốc của mình,và anh cũng biết các thành viên khác đã năn nỉ công ty rất, rất nhiều lần, để cho anh không bị tống cổ khỏi nhóm. Vì thế, anh dự định sẽ xin lỗi tất cả mọi người trong buỗi họp mặt fans lần tới.Đó là lần đầu tiên chàng trai khóc trước mặt các fans…khi các fans bảo rằng họ tha thứ cho anh và họ vẫn luôn yêu anh.
Chàng trai càng lúc càng trở nên nổi tiếng,mọi người bắt đầu nhìnnhận anh ấy hơn cả chỉ có mỗi khuôn mặt thanh tú,anh ấy là một nghệ sĩ đầy đam mê với giọng hát tuyệt diệu và anh ấy là một linh hồn dũng cảm không sợ phải đối mặt với sai lần của mình. 3 chữ đơn giản “We forgive you” (Chúng tôi tha thứ cho anh) từ các fans đã cho anh tất cả sự quyết tâm mà anh cần phải mang theo.
Chàng trai ấy,Kim Jaejoong,một thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Công ty đã đặt cho anh nghệ danh YoungWoong Hero Jaejoong.Vì thế mỗi khi chàng trai muốn khóc,anh đều nhắc nhở mình không được…vì anh ấy là Hero Jaejoong và một anh hùng (Hero) thì không bao giờ khóc, 1 anh hùng sẽ chiến đấu đến cùng và giành chiến thắng trong cuộc chiến.
1 fan DBSK đã nói rằng lần đầu tiên cô nhìn thấy Jaejoong, cô đã nghĩ rằng cái tên đó đáng lý ra không nên là Hero vì nó thật chẳng hợp với hình tượng mảnh mai của anh, nhưng giờ thì cô ấy đã biết tại sao đó lại là Hero, vì bên dưới vẻ đẹp của anh ấy, là linh hồn của một vị anh hùng thật sự.
baoloc24h.net
Được sửa bởi pengoc ngày Sat Feb 20, 2010 7:27 pm; sửa lần 1.
Sat Feb 20, 2010 6:01 pm
Tổng số bài gửi : 576
Giới tính :
Xu:$$ : 843
Birthday : 21/04/1993
Age : 31
Đến từ : BẢo LỘC town_11a4
Tiêu đề: Re: cuộc đời Jea Joong....:(:(
phụ họa tấm hình nek`! thật là bất ngờ và thú vị đấy..........
Sat Feb 20, 2010 6:11 pm
my lover : I lov my honey:X:X!!!
Tổng số bài gửi : 194
Giới tính :
Xu:$$ : 255
Birthday : 29/09/1994
Age : 30
Đến từ : ND s-kul
Tiêu đề: Re: cuộc đời Jea Joong....:(:(
Admin đã viết:
phụ họa tấm hình nek`! thật là bất ngờ và thú vị đấy..........
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài